(Nhân mười hai năm ngày mất của LM Giuse Đào Thọ Sơn,
cha sở giáo xứ Đồng
Công F2, địa phận Long Xuyên)
Ngày 06.7.2006 đã qua, cha sở Giu-se
Đào Thọ Sơn giã từ trần thế, cũng đúng vào ngày này năm nay 2018, anh chị em ly
hương của giáo xứ Đồng công lại tổ chức kỷ niệm lần thứ 12 xuyên suốt. Nhân
sinh tự cổ thuỳ vô tử, con người không loại trừ ai ra khỏi định mệnh này, vậy
buồn sầu chi nữa mà hãy vui lên, đổi ngày giỗ kỵ này thành mốc đoàn tụ đồng
hương, ý nghĩa lắm đấy ạ!
Mười một lần đã thưc hiện liên tục mỗi
năm, quả là đáng khen ngợi. Những người xa xứ lại hẹn hò rồi hội ngộ, tay bắt mặt
mừng, tíu tít thăm hỏi, chuyện nọ chuyện kia, không đuôi không đầu, câu được
câu mất mà sao ấm cúng lạ kỳ, từ khắp nẻo các địa phương, quy định một nơi tái
ngộ, bao ký ức hiện về, tựa cá gặp mùa nước nổi, như chim tụ họp mùa xuân.
Thầm khen cho những người tình nguyện
làm công việc kêu vời, họ chẳng ăn giải gì mà sao nhiệt tình đến vậy. Bốc đồng
ư? Chẳng phải! Muốn nổi sao? Để làm gì! Xin đừng phê phán mà thay vào là sự cảm
ơn, xin chớ chê bai mà đổi lại ân cần. Họ là những cây cầu liên kết, những chuyến
đò nối liền bờ vui. Công việc nhân sinh ai cũng cuống cuồng tất bật, chạy vạy
mưu sinh, thế mà còn kê vai vác ngà thiên hạ. Cừ lắm, đáng trân trọng!
Nhiều năm trôi qua rồi nhỉ? Lúc ấy họ
còn niên tráng, có thể nông nổi nhưng đầy ắp
nhiệt tình. Ngày tháng cứ trôi, khuôn mặt mỗi năm lại hằn thêm vài vết,
tuy còn năng nổ nhưng đã có dấu hiệu âm trầm, tuổi già bắt đầu ập đến. Ôi cái vết thời gian nghiệt ngã.
Đâu chỉ mỗi năm một lần tái ngộ, mà
còn những sớt chia không hẹn. Những người đáo hạn nhân sinh hay đột nhiên ngang
bỏ cuộc chơi trần thế, lại thông báo cho nhau, bằng phương tiện truyền thông, đến
biệt ly lần cuối, ủi an người ở lại vơi bớt sầu đau, cầu cho người đi sớm an cư
nơi miền đất Hứa. Hằng luôn vững chãi vào niềm tin bén rễ: Sự sống chỉ thay đổi
mà không hề mất hẳn.
Ai đã đi xa mới biết đau đáu nhớ quê
nhà, con kinh dài thẳng tắp chia cánh đồng rộng lớn, nghề nông xưa nhọc nhằn mà
giờ đây mỗi năm thêm quy mô nhàn nhã, lúc ra đi đường xá mấp mô, nhà cửa tềnh
toàng, nay trở về nhẵn nhụi bê-tông, cửa ngõ cầu đưòng khang trang hoàn tất.
Người đi đa phần nỗ lực làm ăn nên càng khấm khá, mát mặt lắm thay, ngả mũ chào
cố hương đó.
Tất cả vì đâu? Phải chăng mưa lâu thấm
đất, nhờ truyền thống giáo dục gia đình, hưởng sự dắt dìu của các chủ chăn, các
con chiên đã hoàn toàn thuần hoá. Không những chỉ Cố Sơn, Cố Uyển, Cha giáo Hải,
mà cả những vị tiền bối trước: Cha già Thăng, cha già Mục, cha già Báu… Các
ngài liên lỷ hướng dẫn giáo dân trong xứ toàn tòng, những chân lý trong Kinh
Thánh, những tri thức góp nhặt lại trải ra, những kinh nghiệm đời thường, đã tạo
nên nhiều nỗ lực thành quả.
Chắc chắn một điều, trong niềm tin
nơi Hội thánh thông công, các ngài ấy hằng cầu bầu cho chúng ta, xin Đấng toàn
năng ban cho nhiều ân sủng, cả thể xác mong manh và linh hồn vĩnh cửu, càng
thêm nguồn bảy ơn sức mạnh.
Tôi mở cuốn Kinh Thánh, sách Gioan đoạn
12 câu 24 chép rằng: “Thật Thầy bảo thật
anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một
mình, còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác”. Gấp sách lại tôi
chìm trong nhận định nhỏ nhoi, nhưng quả là chính xác đến tuyệt vời.
Hạt giống ấy tuy rữa mục, nhưng đã trổ
sinh đơm hoa kết trái, từ một xứ đạo khô khan nhếch nhác, nay đã sinh hoạt đạo
đức rộn ràng, lại có lớp trẻ học hành thành đạt, một số cương quyết dấn thân, nam
làm linh mục, nữ làm bà phước, tuy chưa nhiều nhưng là một tín hiệu phấn khởi,
giáo dân không còn oán hờn nhau, tranh cạnh chi ly nhỏ nhặt, kẻ đi thương nhớ
quê nhà, người ở ngóng trông chờ tao ngộ, nhiều phương trời mà tâm hồn quy về
làm một. Đẹp thay!
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét