Không
đến được La Vang,
Trà
Kiệu, Tà Pao… hay đâu đâu nữa!
Tôi
cũng biết Đức Bà của tôi lệ ứa.
Hai
mươi thế kỷ sóng sánh giọt sầu.
Khi
con người một lũ cứng đầu:
Kiêu
căng - ngạo mạn – tham tàn - bạc ác.
Lòng
dạ hổ mang – tự tung tự tác.
Địa
ngục cận kề - Thiên quốc vợi xa.
Quả
đất này tăng vọt… vạn Sô-đô-ma!
Chúng
ta đòi ư! Một phép lạ?
Đã
có rồi, sao lòng chai hơn đá?
Từ
Lộ Đức đến Pha-ti-ma,
Lượng
bao dung đổ xuống như mưa sa,
Sao
không chịu ăn năn thống hối?
Sao
không chịu quay về nguồn cội?
Sao
không chịu thức tỉnh mê lầm?
Đòi
chi nữa? Loài giả điếc giả câm!!!
Chúng
ta đòi ư! Một phép lạ?
Loài
vong ân thách thức chi tạo hóa!
Đừng
hoài mơ, đừng huyễn tưởng cạn nông!
Đã
có lời hằng sống từ thuở hồng mông,
Đã
có thánh nhân từ hai mươi thế kỷ.
Đã
có máu đào bao chứng nhân chung thủy,
Đã
có Hội Thánh bền bỉ trường tồn.
Đòi
chi nữa loài chồn cáo ranh khôn?
Tôi
biết lắm,
Đức
Bà của tôi luôn khóc!
Hạt
tinh tuyền rơi rơi thánh thót,
Cho
chút lương tri sót lại trong tôi.
Bởi
a dua theo bè lũ rất tồi,
Tôi
đánh mất cả thiện căn thiên phú.
Tôi
đã hóa thân tôi thành qủy dữ,
Thờ
lạy gian trần - Tiền bạc hôi tanh.
Đạp
đổ hoà bình - Gầy cuộc chiến tranh.
Ngồi
chỗm chuệ trên ngai vàng bằng cát.
Ôi
hỡi tôi ơi, loài đốn mạt!
Lạy
Đức Bà!
Là
chúa bầu tôi!
Giọt
sầu bi thổn thức bồi hồi.
Là
ngọc điện lâu đài cho tôi nương náu,
Là
châu sa cực trọng vô cùng châu báu.
Hãy
vớt tôi lên tôi sặc sụa linh hồn,
Hãy
vớt tôi lên tôi chết đuối trầm luân.
Đừng
khóc nữa Bà ơi! Tôi biết tội!
Dòng
ngọc tuyền ơi! Chờ tôi về nguồn cội!
Bùi Nghiệp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét