Chuyện phiếm của Gã siêu.
Trước cửa nhà gã, có một khoảng sân
rộng được lát bằng gạch tàu. Ban tối, nhất là những đêm trăng sáng, bọn nhóc
thường tụ tập ở đó để chạy nhảy vui đùa…Thế nhưng hôm nay, chúng kéo nhau đến
để tập múa lân. Tiếng trống vang dội trong xóm vắng :
- Tùng tùng cắc tùng tùng…tùng tùng
cắc tùng tùng.
Tiếng trống dồn dập làm cho gã bỗng
sực nhớ ra rằng : trung thu đã gần kề. Mà đúng vậy, bước chân ra đường, từ chợ
thành thị cho đến chợ thôn quê, đâu đâu cũng thấy người ta bày bán đèn lồng và bánh
ngọt.
Thế nhưng, phần lớn số đèn và bánh
này được dành cho con nhà giàu, hay cho những xếp nhớn, bởi vì đây chính là dịp
dân lính lác biểu lộ tình cảm đối với các xếp của mình bằng quà biếu. Còn bọn
khố rách áo ôm thì chỉ đứng nhìn mà thèm rỏ rãi. May mắn lắm thì mới được bu
mua cho khi trung thu đã qua rồi. Số hàng ế ẩm bị tồn đọng này, các chủ tiệm
cũng muốn tống khứ đi cho khuất mắt, nên được bán với giá rẻ mạt. Vì thế, con
nhà nghèo chịu khó “ăn” trung thu muộn một chút cũng không sao. Méo mó có vẫn
hơn không kia mà. Và lỡ bị đau bụng thì cũng phải cắn răng chịu vậy. Song le
Đức Chúa Trời vốn lòng lành vô cùng, nên Ngài thường ban cho con nhà nghèo một
cái bao tử với chất lượng cao, dù xơi phải những thứ quá “đát” thì cũng chẳng
hề hấn gì.
Tết trung thu, như tên gọi, đến với
chúng ta vào đúng giữa mùa thu, mùa đẹp đẽ nhất trong năm với trăng thanh và
gió mát. Theo Toan Ánh trong “Tín ngưỡng Việt Nam” thì tết Trung thu bắt đầu từ
thời vua Duệ Tôn, đời nhà Đường.
Số là vào một đêm rằm tháng tám,
trăng tròn sáng tỏ, nhà vua bèn hứng chí bèn làm một vòng ngự chơi ngoài thành
mãi tới tận khuya. Lúc bấy giờ có một ông lão, râu tóc bạc phơ, chống gậy trúc
tới bên nhà vua, rồi kính cẩn chào và hỏi :
- Bệ hạ có muốn lên cung trăng hay
không ?
Nhà vua trả lời :
- Có.
Vị tiên liền giơ chiếc gậy lên
trời. Và thế là ngay lập tức có một cây cầu, một đầu giáp trăng, một đầu giáp
đất. Tiên ông liền đưa nhà vua lên cầu và chẳng bao lâu đã đến cung trăng.
Phong cảnh nơi đây thật tuyệt vời với những nàng tiên nữ xinh như mộng, xiêm y
cực kỳ, múa nay hết ý. Đang say xưa ru hồn vào cõi trên, thì tiên ông đã đưa
nhà vua trở lại hạ giới.
Để kỷ niệm ngày được chu du nguyệt
điện, nhà vua đã đặt ra tết trung thu. Trong tết này, người ta uống rượu thưởng
trăng, vì thế còn được gọi là tết trông trăng.
Nói đến trung thu thì không thể nào
bỏ qua ông Trăng, chị Hằng và chú Cuội.
Trước hết là ông Trăng. Người Việt
Nam chúng ta vốn dạt dào tình cảm, nên đã xếp những kẻ xa lạ và ngay cả những
vật vô tri giác vào lãnh vực thân thương của mình, vì thế mới có chú ba tàu,
anh bảy cà ry, ông trời, ông trăng…cho nó thêm phần gần gũi :
- Ông trăng xuống cô gái đẹp, thì
gái đẹp cho chồng.
Ông trăng xuống anh đàn ông,
thì đàn ông cho vợ.
Thực chất ông trăng chỉ là một vệ
tinh của trái đất và xoay quanh trái đất mỗi tháng một vòng. Chúng ta thấy được
mặt trăng nhờ ánh sáng mặt trời chiếu vào. Dựa trên những bức hình của phi
thuyền Apollo gửa về, thì dung mạo của mặt trăng cũng lồi lõm, cũng rỗ chằng rỗ
chịt, chứ nào phải mặt hoa da phấn…
Thế nhưng, mấy ông thi sĩ, nhất là
thi sĩ bên Tàu, thường nhìn mặt trăng bằng cặp kính tươi hồng của mình. Và dưới
cặp kính tươi hồng ấy, thì mặt trăng còn được gọi là cung Quảng hàn, nơi ở của
Thái âm thần nữ, vợ của thần Thái dương, tức là mặt trời.
Tiếp đến là chị Hằng. Sách “Hoài
Nam Tử” cho biết :
Hằng Nga vốn là vợ của Hậu Nghệ.
Ông ta đã dùng ba tấc lưỡi năn nỉ ỉ ôi bà Tây Vương Mẫu và đã xin được một viên
thuốc trường sinh. Vốn thuộc nòi nể vợ, nên ông ta đã trao cho Hằng Nga cất giữ
viên thuốc quí hiếm ấy. Biết chồng là kẻ độc ác, lại toan tính làm phản, Hằng
Nga liền vội vã nuốt trửng viên thuốc và hóa thành cô tiên mà bay lên cung
trăng. Vì thế, người ta thường gọi mặt trăng là Hằng Nga, là chị Hằng. Ngoài ra
danh từ này còn được dùng để chỉ người con gái đẹp, như trong “Cung oán ngâm
khúc” có câu :
- Chìm đáy nước cá lờ đờ lặn,
Lửng da trời nhạn ngẩn ngơ
sa.
Hương trờ đắm nguyệt say
hoa,
Tây Thi mất vía, Hằng Nga
giật mình.
Tuy nhiên có sách lại bảo :
Hằng nga bay lên cung trăng và ra
mắt Thái âm thần nữ, kể rõ sự tình và xin thần nữ che chở. Thái âm thần nữ liền
hóa phép biến Hằng Nga thành con cóc và đem giấu ở một nơi kín đáo trong cung
Quảng hàn cho tới ngày nay.
Sau cùng là chú Cuội. Theo người
Tàu thì chú Cuội chính là Ngô Cương. Xưa kia Ngô Cương đã tu và đắc đạo thành
tiên, nhưng sau vì làm nhiều điều xằng bậy trên thượng giới, nên đã bị Ngọc
hoàng nổi giận, bắt đày xuống cung trăng, trao cho việc chặt và bóc vỏ cây quế
đỏ. Thế nhưng cây quế đỏ này lại cứng như thép, nên ngô Cương chặt mãi, bóc
hoài cho đến bây giờ cũng chẳng xong. Vì vậy mỗi đêm nhìn lên mặt trăng, chúng
ta mới thấy bóng Ngô Cương đang lúi húi ở dưới gốc cây quế.
Thế nhưng, theo người Việt chúng ta
thì Ngô Cương lại chính là chú Cuội. Còn cái bóng mà người Tàu gọi là cây quế
đỏ, thì lại chính là cây đa thần. Vì thế mới có câu :
- Thằng cuội ngồi gốc cây đa,
Bỏ trâu ăn lúa, gọi cha ời
ời.
Cha còn cắt cỏ trên trời,
Mẹ còn cưỡi ngựa đi mời quan
viên.
Sự tích chú Cuội, hẳn chúng ta đã
rõ. Đó là một kẻ đi nói dối cha, về nhà nói dối chú. Suốt đời đánh lừa mọi
người. Hồi còn nhỏ, ngày kia vì cha mẹ đi vắng, chú phải coi nhà. Buồn tình,
chú bỗng nghĩ ra một trò chơi, nên vội kêu la thất thanh :
- Bớ làng nước ơi, cháy nhà, cháy
nhà. Cứu tôi với.
Mọi người hối hả mang chậu, xách thùng
tới tiếp cứu. Thấy vậy, chú bèn cười ngặt nghẹo đến vãi cả nước mắt. Lần khác,
chú ngồi thổi cơm, chẳng may để lửa bén vào đống rơm và căn nhà bốc cháy. Chú
cũng kêu la thất thanh :
- Bớ làng nước ơi, cháy nhà, cháy
nhà. Cứu tôi với.
Thế nhưng, lần này chẳng một ma dại
nào đến tiếp cứu cho chú cả. Vì thế, dân gian mới bảo :
- Bắc thang lên đến tận mây,
Hỏi sao Cuội phải ấp cây cả
đời.
Cuội nghe hỏi thế, Cuội
cười,
Bởi hay nói dối nên ngồi ấp
cây.
Cũng bởi hay cái tính táy máy này,
mà chú Cuội bỗng trở thành hình ảnh tượng trưng cho những kẻ chuyên môn lừa gạt
: nói dối như cuội. Hay nói một đàng làm một nẻo : hứa cuội có nghĩa là hứa
lèo, hứa thì rất nhiều mà chẳng làm được đí gì sốt, đầu voi đuôi chuột, trăm
voi không được một bát nước xáo.
Lớn lên, chú đánh lừa được một lão
trượng hiền lành và lão trượng này đã cho chú một cây đa thần mà lá có thể làm
người chết sống lại. Lão trượng dặn chú mang về phải trồng ở mé đông và phải
luôn tưới cho cây được xanh tươi, đồng thời còn cho chú hay cây đa thần này rất
kỵ nước tiểu. Nếu trồng cây ở hướng đông thì mọi người phải đi tiểu ở hướng
tây, không thì cây sẽ dông lên trời mất.
Hàng ngày chú vào rừng đốn củi. Ở
nhà chị vợ vẫn tưới cây rất chăm chỉ theo lời chỉ dẫn của chú. Cho tới một hôm
vì mải mê công việc nên quên tưới, chợt thấy chú về đến ngõ, chị vợ sực nhớ ra
nhiệm vụ của mình. Sợ đi múc nước bị chú trông thấy sẽ la mắng, nên chị vợ vội
chạy lại gốc cây, tốc váy lên và…tè vào đó. Vừa tè xong, thì cây đa bỗng từ từ
nhổ gốc và bay lên trời.
Về tới nhà, thấy cây dông lên trời,
trong tay lại sẳn có chiếc cuốc, chú lền móc ngay vào gốc cây, mong giữ được
cây lại. Nào ngờ, chú chẳng giữ được cây mà lại còn bị cuốn theo cây bay lên
cung trăng cho đến tận hôm nay. Thành thử cứ mỗi độ trung thu về, bọn nhóc tì
thường hay ca hát :
- Bóng trăng trắng ngà,
Có cây đa to,
Có thằng Cuội già,
Ôm một mối lo…
Dĩ nhiên, còn nhiều điều phải nói
về ông Trăng, chị Hằng và chú Cuội cũng như về những tập tục dân gian của ngày
tết trung thu, chẳng hạn như thi cỗ, thi đèn và múa lân... Nhưng bằng đó mà
thôi cũng đã đủ để cho thấy : tết trung thu trước kia là tết của người nhớn,
nhưng dần dần được chuyển hệ và biến thành tết của trẻ nhỏ.
Toan Ánh cũng viết :
“…Để đón tết, các em có những đèn
xếp, đèn lồng sặc sỡ thắp sáng, kéo nhau thành từng đoàn vui reo ca hát, tối
tối cùng nhau nhởn nhơ, cùng đi đường này ngõ khác. Đây là dịp để người nhớn
đặc biệt quan tâm và chăm sóc tới các trẻ nhỏ, nhất là những em tàn tật, mồ côi
và bất hạnh…”
Ăn theo vào đó, gã xin tán dông tán
dài đôi điều về tuổi thơ.
Thực vậy, Thánh vịnh đã coi con nít
là quà tặng Đức Chúa trời ban cho những bậc làm cha làm mẹ vì thế chắc chắn nó
phải mang nhiều vẻ đẹp tuyệt vời.
Người ta đã gọi tuổi thơ là tuổi
thần tiên, cặp mắt của nhóc tì là cặp mắt của thiên thần và hương thơm của trẻ
nhỏ xuất phát từ thiên đàng, mặc dù người ta chẳng hề nhìn thấy các thiên thần,
chưa một lần bước chân vào thiên đàng và cũng chả biết thế giới thần tiên là đí
gì, ngoại trừ một vài kẻ đã được diễm phúc lạc vào đó, chẳng hạn bên Tàu thì có
vua Duệ Tôn, vua Đường Minh Hoàng…Bên ta thì có Lưu Thần, Nguyễn Triệu, Từ
Thức…nhưng tất cả đều đã nằm yên trong phần đất của cổ tích.
Ông thánh Phaolô trong bức thư thứ
hai gửi giáo đoàn Côrinthô cũng đã cho biết một môn đệ được đưa lên tầng trời
thứ ba. Nhưng có lẽ cách diễn tả đúng nhất, vẫn là mắt chưa hề thấy và tai chưa
hề nghe và trái tim chưa một lần cảm nghiệm…
Còn Chúa Giêsu, Ngài đã khám phá ra
nơi trẻ nhỏ vẻ đẹp của các nhân đức nên Ngài không phải chỉ yêu mến, chúc lành
và bênh vực mà hơn thế nữa còn lấy trẻ nhỏ làm khuôn vàng thước ngọc cho người
nhớn phải noi theo :
- Nếu các con không trở nên như trẻ
nhỏ thì sẽ chẳng được vào Nước trời đâu.
Nhìn vào trẻ nhỏ chúng ta sẽ ghi
nhận được biết bao nhiêu nhân đức cao đẹp.Trước hết, nơi trẻ thơ không có hận
thù, bạo lực mà chỉ có một tình yêu thương dạt dào và không biên giới.
Mẩu chuyện mang tựa đề “Đứa bé của
hòa bình”, trong mục nghệ thuật sống của báo Tuổi Trẻ Chủ Nhật, gã thấy hay hay
nên “cóp pi” ra đây để cả và thiên hạ cùng đọc.
“…Hôm ấy, tôi được trao nhiệm vụ đi
thám thính cho bộ lạc của mình. Sau ba ngày đêm ròng rã, tôi phát hiện một túp
lều của kẻ thù. Tôi bò từng bước đến gần và khoét một lỗ nhỏ bằng bàn tay trên
vách. Nhìn vào trong, tôi thấy một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi sưởi bên bếp lửa
và một thằng bé chưa đầy hai tuổi đang chơi cạnh đó. Với bước chân đi chập
chững, nó đứng dậy cầm chiếc thìa gỗ thọc sâu vào nồi xúp, rồi nó bắt chước
người lớn khuấy đi khuấy lại nhiều lần. Bất thần đứa bé quay sang nhìn đúng
ngay cái lỗ mà tôi đã khoét để ngó vào trong lều. Tôi hốt hoảng sợ bị
phát giác. Nhưng đúng lúc bố mẹ của nó đang mải mê bên bếp lửa, đứa bé lại thọc
cái thìa gỗ vào nồi, rồi múc lấy một ít xúp và đưa thẳng vào miệng tôi.
Cứ thế, nó xúc cho tôi ăn liên tiếp nhiều lần mà bố mẹ nó vẫn không hề hay
biết. Cuối cùng thì tôi quyết định phải rút lui và tìm đường trở về bộ lạc của
mình. Nhiệm vụ đã hoàn tất, tôi đã tìm được vị trí đóng trại của kẻ thù…Tôi cắm
cổ chạy trên tuyết cho tới khi đuối sức thì dừng lại…Hình ảnh và cử chỉ của
thằng bé đã không buông tha tôi lấy một giây. Nó là ai ? Tại sao nó lại can đảm
múc xúp cho kẻ thù của bố mẹ, của cả bộ tộc nó ? Sức mạnh thiêng liêng nào đã
thúc đẩy nó làm như vậy ? Cứ thế, tôi suy nghĩ miên man về thằng bé, nó phải
được sống trong trận càn quét sắp tới. Tôi chợt nảy ra ý định phải quay trở lại
tức khắc, bí mật giết chết bố mẹ thằng bé rồi bắt cóc nó đem về nuôi dạy theo
phong tục của bộ lạc mình. Thế nhưng thú thật là tôi không thể làm như vậy vì
thằng bé còn quá nhỏ, nó cần được chính bố mẹ nó nuôi nấng. Nghĩ như vậy,
tôi quay trở lại túp lều, đi thẳng vào cửa trước. Bị bất ngờ, đôi vợ chồng trẻ
kinh hoảng, nhưng tôi ra dấu trấn an họ ngay. Nhận thấy tôi không có ý gì đe
dọa, họ đã vui vẻ mời tôi vào, ngồi bên bếp lửa. Người chồng chuẩn bị một tẩu
thuốc, người vợ bưng xúp để mời khách, còn thằng bé thì mừng rỡ như nhận ra
khuôn mặt quen thuộc của tôi. Và thế là nó lại lấy chiếc thìa gỗ xúc một ít
xúp, phùng má thổi phù phù cho bớt nóng, rồi mới đưa vào tận miệng tôi. Tôi
chậm rãi tiết lộ tông tích của mình và bảo họ : trước tiên vì sự hồn nhiên vô
tư của thằng bé, kế đó vì lòng hiếu khách của anh chị, tôi sẽ không làm gì hại
đến gia đình bé nhỏ này. Anh chị hãy mau mau lánh nạn đi ở chỗ khác. Không sớm
thì muộn, bộ lạc chúng tôi cũng sẽ phát hiện nơi này, họ sẽ đến và chiến tranh
hận thù sẽ xảy ra. Hình ảnh cuối cùng mà tôi còn giữ mãi chính là hình ảnh
thằng bé được mẹ địu trên lưng, tay vẫn múa may chiếc thìa gỗ và mỉm cười với
tôi. Mùi tử khí trong tôi đã được thay thế bằng mùi xúp thơm phức mà thằng bé
đã đưa tận miệng tôi. Tôi đã từ bỏ thói hung hăng hiếu chiến, lòng hận thù dai
dẳng trong tôi cũng đã tắt ngấm. Càng có tuổi, tôi càng tin rằng tất cả chúng
ta cần phải có một “đứa bé của hòa bình” như thế, mãi mãi ở giữa chúng ta”.
Tiếp đến, nơi trẻ thơ không có mưu
mô và gian dối, mà chỉ có một sự đơn sơ thành thực.
Một ông bố kia mắc nợ như chúa
chổm. Vừa mới thò mặt ra ngoài, bỗng thấy thiên hạ tới đòi tiền, bèn vội thụt
vào và căn dặn đứa bé :
- Tí nữa họ đến, con cứ bảo với họ
rằng bố đi vắng nhé.
Khi vị khách bất đắc dĩ này gõ cửa,
đứa bé đã vô tư nói :
- Bố cháu sai cháu ra thưa với bác
rằng bố cháu đi vắng.
Chả thế mà bên tây người ta thường
bảo :
- Chân lý xuất phát từ môi miệng
trẻ thơ. La vérité sort de la bouche des enfants.
Còn bên ta thì nói :
- Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ.
Sau một thời gian đi vắng, muốn
biết rõ những sự việc xảy ra ở nhà thì chỉ cần hỏi bọn nhóc, chúng sẽ vô tư
phun ra cho bằng hết, kể cả những sự việc người nhớn muốn dấu diếm và che đậy.
Thế nhưng, ngày hôm nay, những nét
đẹp này dần bị phai nhòa, thậm chí còn bị bôi xóa trong tâm hồn trẻ thơ. Vì
thế, gã mới giám cả tiếng lại dài hơi mà la lên rằng :
- Tuổi thơ đã bị đánh cắp.
Vậy ai đã đánh cắp tuổi thơ của các
trẻ nhỏ ?
Gã không phải là một chuyên viên về
xã hội xã hiếc hay tâm lý tâm liếc gì cả, nên chả dám múa rìu qua mắt thợ, hay
đánh trống qua cửa nhà sấm, mà chỉ xin mạo muội đưa ra một vài nhận xét thô
thiển dựa vào những điều mắt thấy tai nghe mà thôi.
Tên trộm xa đánh cắp tuổi thơ chính
là xã hội.
Thực vậy, nhìn vào môi trường sống
hiện nay, gã thấy tình trạng đạo đức dường như đang xuống cấp hay tuột dốc
không phanh. Nhan nhản khắp nơi những bạo lực, những gian tham, những đồi
trụy…Trên báo chí và truyền hình, không ngày nào mà không có những vụ cướp bóc
và trấn lột, xì ke và ma túy, cưỡng bức và hiếp dâm.
Trẻ nhỏ hôm nay không mấy đứa còn
thích chơi những trò chơi dân gian. Chẳng hạn con giai thì chơi rồng rồng rắn
rắn, chơi đánh khăng, chơi đánh núm, chơi thả diều…Con gái thì chơi chuyền,
chơi trải gianh, chơi ô quan, chơi nhảy giây, nhảy cò cò…Nhưng lại có sẵn những
trò chơi điện tử. Có đứa thay vì học bài, đã miệt mài ngồi bấm máy loạn cào cào
hết giờ này qua giờ khác, như ngày xưa thiên hạ ghiền tiểu thuyết kiếm hiệp của
Kim Dung, đọc ngày quên ăn, đọc đêm quên ngủ vậy. Mà trò chơi điện tử thì nhan
nhản những bạo lực, nào bắn súng, nào bỏ bom, nào triệt hạ tàu bay, tàu bò, tàu
thủy. Và để ăn dỗ tiền của con nít, người ta khéo chế tạo ra những đồ chơi hấp
dẫn chúng : nào kiếm, nào gươm, nào đao, nào chùy…Thôi thì đủ món ăn chơi,
không thiếu một thứ gì sốt.
Chả thế mà trong những năm gần đây
tại Việt Nam đã xảy ra những vụ học trò đấm đá thày cô và ở bên Mỹ đã xảy ra
những vụ nhóc tì vác súng bắn nhau loạn cào cào nơi sân trường cũng như nơi
công viên, đâu còn hình ảnh đứa bé của hòa bình nữa.
Thế nhưng thủ phạm chính, tên trộm
gần đã đánh cắp tuổi thơ lại chính là gia đình và đặc biệt là cha mẹ.
Thực vậy, có những bậc cha mẹ luôn
hục hặc, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nhau, cơm chẳng lành, canh chẳng
ngọt, rồi lôi nhau ra ba tòa quan lớn mà ly dị. Những đứa con bị hất ra ngoài
đường, đi bụi đời, lang thang kiếm sống bằng những công việc nặng nhọc. Nếu may
mắn còn được sống trong mái gia đình, thì cũng chẳng tìm thấy một tình
yêu thương chăm sóc, Những em nhỏ bất hạnh này chẳng có được tuổi thơ. Và nếu
có, thì cũng chẳng giữ được cho mình.
Tuy nhiên, phần lớn cha mẹ đã đánh
cắp tuổi thơ của con cái mình với những hình thức giáo dục sai lạc.
Chẳng hạn có những đấng làm cha làm
mẹ đã cố tình bôi xóa sự đơn sơ chân thật của con cái bằng cách dạy cho chúng
gian tham. Một cô giáo đã tâm sự qua mục “triển lãm cách dạy con” của báo
“Phụ nữ Chủ nhật” như sau :
“Chiều qua, trên đường đi làm về,
nhìn thấy mấy hàng cam tươi bên hông chợ Phạm văn Hai, tôi bèn rẽ vào mua.
Trước đó, một bà mẹ trẻ đón con trai từ trường mẫu giáo về cũng vừa ngồi trên
xe Dream cúi xuống lựa cam cho vào bịch ny lông. Trong khi lựa, chị vô tình làm
rớt một trái cam khá lớn xuống đất. Sau đó, thay vì nhặt trái cam lên, trả vào
thúng cam của chị bán hàng, thì người mẹ này lại thản nhiên cho vào giỏ xe của
mình sau khi bịch cam chị lựa đã được cân và trả tiền đầy đủ. “Mẹ ơi, đó là
trái cam của cô bán hàng chớ mẹ ?” Cậu bé ngạc nhiên hỏi mẹ. Người mẹ trẻ không
ngờ cặp mắt ngây thơ của cậu con trai đã kịp phán hiện ra…sự “lầm lẫn” của mẹ
nó, nhưng chị lờ đi. Thằng bé tưởng mẹ không nghe thấy, khẽ giật vạt áo mẹ, hỏi
lớn hơn : “Mẹ ơi, đó là trái cam của cô bán hàng bị rơi xuống đất, chớ có phải
của mình đâu mà mẹ lượn lên cho vào giỏ xe hở mẹ ?” Bất ngờ, người mẹ quay lại,
tát đánh “bốp” vào mặt con, vừa tức giận la lên : “Mày có câm miệng ngay đi
không hả thằng khùng. Mắt mũi mày để đâu mà không thấy đó là cam trong bịch của
mình bị rớt ra ngoài, mà còn cứ hỏi mãi.” Bị đánh oan, cậu bé ôm mặt, òa khóc
nức nở. Chiếc xe Dream của người mẹ lao vút đi, nhưng tiếng khóc oan ức cùng
câu hỏi chưa được giải đáp trong lòng cậu bé thì vẫn còn lưu lại trong tôi cho
đến ngày hôm nay…”
Cũng có thể chính sự nghiêm khắc,
thiếu cảm thông của cha mẹ đã đẩy con cái tới chỗ gian dối. Cũng trong mục
“triển lãm cách dạy con” có một mẩu như sau :
“…Cách đây vài tháng, cháu gái tôi
xin phép ba mẹ đi cắm trại hè với các bạn. Anh đồng ý cho cháu đi đến sáu giờ
chiều. Hôm đó, sau khi cắm trại xong, trên đường trở về, các bạn rủ nhau đi ăn
kem. Cháu tôi cảm thấy lo lo, nhưng nghĩ bụng : “Đã xin phép, chắc lỡ trễ một
chút cũng không sao.” Và rồi cháu tôi vui với các bạn đến bảy giờ tối. Thế
nhưng, đáp lại lời “Thưa ba, con mới về” là một cái tát như trời giáng vào mặt
cháu. Sẵn tay, anh túm mái tóc dài của cháu và tay kia cầm kéo (đã chuẩn bị
trước), “xẹt” một cái ngắn đến cổ, gần nửa phần tóc cháu. Mớ tóc đen mượt vội
rơi xuống đất. Thế là từ đó, cháu gái tôi có một mái tóc “tém” rất “mô đen”. Và
cũng từ đó, mỗi khi muốn cùng đi chơi, giải trí với các bạn, cháu tôi đều nói
dối là đi học nhóm, hoặc mượn tập, vở…Chiều này, anh của nhỏ bạn cháu từ nước
ngoài về, ngỏ ý “khao” các bạn của em một chầu hải sản tươi sống, cháu tôi buộc
phải nói dối là cùng đi học nhóm. Thế mới được sự đồng ý của ba. Cháu nói nhỏ
với tôi rằng : “ Chính ba cháu buộc cháu phải nói dối, cô ạ.” Tôi nghe mà không
khỏi giật mình. Bây giờ thì cháu tôi chỉ nói dối những chuyện đơn giản, mai sau
cháu sẽ quen dần, rồi chuyện gì sẽ xảy ra ? Còn cháu út, vì không có dịp tụ
tập, vui chơi với các bạn, nên dần dà các bạn cô lập cháu với lý lẽ “có rủ nó
cũng chẳng đi”. Theo thời gian, cháu út đã trở nên mặc cảm, chán nản và mặc dù
trước mặt vẫn ngoan ngoãn, lễ phép, nhưng sau lưng đã bắt đầu tỏ thái độ “phản
đối” ba.
Ngoài ra, còn có những bậc cha mẹ
tập cho con cái mình thói bạo lực, vũ phu chi cục mịch.
Có lần gã được chứng kiến cảnh hai
nhóc tì bịch nhau. Một đứa chạy về méc bố và ông bố đã làm quân sư quạt mo, vẽ
đường cho hiêu chạy. Ông ấy đã phán với nó như sau :
- Mày cứ sang nhà nó, phết cho mó
một trận. Mày mà không phết được nó thì về đây tao sẽ phết cho mày te tua.
Tương tự như thế, vào một buổi
chiều người mẹ đón thằng bé học ở trường mẫu giáo, chị bỗng thảng thốt hỏi :
“Sao lại trầy mặt như thế này ?” Thằng bé trả lời : “Bạn Hải cào mặt con”.
Người mẹ liền quay hỏi cô giáo : “Hải là thằng nào vậy cô ?” Cô giáo trả lời :
“Cháu Hải về rồi chị ạ, nhưng ban nãy cháu đã bị rầy và xin lỗi cu Bim rồi, xin
chị đừng giận, các cháu chỉ đùa và lỡ tay một tí thôi mà. Không thể trút giận
vào cô giáo, người mẹ quay ra quát thằng bé : “Sau ngu thế, mai mốt bạn nào cào
con, thì con cứ cào lại nó, ai đánh mình, thì mình phải đánh lại gấp đôi cho nó
sợ chứ, đứng yên ra đấy cho người ta cào cả mặt”. Dạy cho con đánh nhau như vậy
quả là hết nước nói…”
Cha ông chúng ta thường bảo :
- Học ăn học nói, học gói học mở.
Trẻ nhỏ cần phải được học kể cả
những cái đơn sơ và tầm thường nhất, thế nhưng nhiều bậc cha mẹ lại quên mất sự
thật này, để rồi vô tình đẩy con cái vào những thói hư tật xấu. Một tác giả
trên báo “Phụ nữ Chủ nhật” cũng đã ghi nhận như sau :
“Một lần tôi tới nhà người bạn
chơi, lúc đó mọi người trong nhà đang quây quần bên một đứa nhỏ chừng ba tuổi.
Trông đứa bé mập mạp, trắng trẻo thật dễ thương, tôi đến gần và nựng bé, bỗng
bé kêu lên : “Đ.M. mày”. Tôi thật ngỡ ngàng, nhưng mọi người trong gia đình ấy
lại cười ồ và lặp lại cái từ xấu xa kia nhiều lần, như thể kích thích bé nói
lại lần nữa.”
Gã bỗng nhớ lại một mẩu chuyện khác
trong sách “Cổ học tinh hoa” như thế này :
Vợ thày Tăng tử đi chợ, thấy con
khóc đòi theo, bà nói :
- Con ở nhà, rồi khi về, mẹ sẽ làm
thịt heo cho con ăn.
Lúc vợ về, thày Tăng tử bèn bắt heo
làm thịt. Thấy vậy bà vợ bảo :
- Mình chỉ đùa thôi.
Nhưng thày lắc đầu và nói :
- Đừng khinh trẻ thơ không biết
chi. Cha mẹ làm gì thì con cái thường bắt chước làm theo. Nay mình nói dối con
là mình đã dạy con nói dối rồi đó.
Nói xong, thày bèn đi làm thịt heo
cho con ăn thật.
Nhưng thôi, viết nữa thì chỉ thêm
buồn. Cùng với tiếng trống tập múa lân : Tùng tùng cắc tùng tùng… tùng tùng cắc
tùng tùng…Xin hãy trả lại tuổi thơ cho con em chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét