Mùa nước nổi chống xuồng ra
mộ địa,
Sóng bồng-bềnh lay cỏ dại ven gò.
Chốn hoang liêu hình Thập tự nhấp nhô,
Con khúm núm gõ nhịp dùi tiểu cổ.
Đây
thành-quách bao người xa cõi khổ,
Nằm lặng im mặt ngước
ngắm trời sao.
Đã một thời thân
lận-đận lao-đao,
Quay-quắt sống nổi chìm
cân tội phúc.
Chân dung họ hằn trên bia công đức,
Để lại đời như chứng tích phù vân.
Họ và tôi cùng một thuở thôn lân,
Sau và trước, trẻ già chung kiếp sống.
Đây nấm mộ !
Những đàn ông vị vọng,
Tước đạo đời chễm chệ
chói vinh sang.
Và này đây! kẻ cùng
khốn gian nan,
Đời tức tưởi, dập vùi
thân sấp ngửa.
Đây nấm mộ! Người chiến binh khói lửa,
Mặt cười tươi ngực lấp-lánh huy-chương.
Và này đây tên vô sỉ bất lương,
Đâm bị thóc một thời gieo tai họa.
Đây nấm mộ! Kẻ
cuồng điên sa đọa,
Bị khai trừ bởi bại
họai gia phong.
Và này đây! Cô thôn nữ
trinh trong,
Đời vắn vỏi thân hồng
nhan bạc mệnh.
Đây nấm mộ! Một cụ ông hiu quạnh,
Bước cong lưng khua gậy trúc đường làng,
Và này đây! người thiếu phụ đoan trang,
Thân lặng lẽ một đời treo ngọc giá.
Đây! Đây nữa!
Những em thơ non quá,
Rất hồn nhiên sao vội
vã gẫy chồi.
Và ô kìa! Mộ thầy giáo
của tôi,
trên di ảnh đăm-đăm
nhìn nghiêm khắc.
Tất cả họ và
tôi cùng thân xác,
Được sinh ra như luật định
tự nhiên.
Nhân chi sơ, mang bản chất rất hiền,
Tập tương viễn, khác xa do
hành xử.
Và kết thúc cuộc
hành trình lữ thứ
Trả xác thân về đất cũ
đồng hoang,
Thầm cầu xin trong giây
phút lâm chung,
Tất cả họ được hồng ân
cứu chuộc.
Cả tôi nữa
nửa đời trong ô trọc,
Nghĩ chi đây một thân xác tội tình….
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét