Tác giả: Chuyện Phiếm của Gã Siêu
Có
những đêm không ngủ, nằm vắt chân lên trán mà suy gẫm chuyện đời, gã nhận thấy
:
-
Cục diện thế giới đôi khi chỉ là trò chơi của trẻ nít, cũng kéo bè kéo cánh mà…
uỵch nhau. Còn thói đời nhiều lúc chỉ là một cái vòng lẩn quẩn, đi từ thái cực
này đến thái cực khác.
Thực vậy, hồi mới giải phóng, nhà nước đã cấp tiệt đua ngựa
và xổ số vì cho đó là một thứ cờ bạc trá hình, cấm tiệt khiêu vũ hay nhảy đầm
vì cho đó là đồi trụy, cấm tiệt thi hoa hậu vì cho đó là lạm dụng thân xác phụ
nữ…
Thế nhưng, cùng với thời gian và nhất là cùng với chính sách
cởi mở, những cái bị “cấm tiệt” trên kia lại được phục hồi, và bành trướng một
cách mạnh mẽ như nấm mọc sau cơn mưa, đồng thới được khoác vào một danh nghĩa
mới để “chiềng làng”.
Xổ số là để kiến thiết là để xây dựng quốc gia, nên
tỉnh nào cũng tranh thủ để mở, rồi xuất hiện thêm loại vé số “cào” như một thứ
mì ăn liền, chỉ cần cào ra là liền biết có trúng hay không. Ấy là chưa kể đến
nạn số đề, số đuôi ăn theo và tràn nan khắp nơi khắp chốn.
Khiêu vũ được gọi là múa đôi, dù có cọ quẹt thì cũng là một
hình thức nghệ thuật.
Sau cùng, thi hoa hậu được mệnh danh là một hoạt động văn
hóa, nhằm nâng cao cái “gu” thẩm mỹ của quảng đại quần chúng. Vì thế, từ hoa
hậu của báo Tiền Phong, gã ghi nhận rất nhiều thứ hoa hậu khác nữa, chẳng hạn
như hoa hậu các tỉnh, hoa hậu áo tắm, hoa hậu áo dài, rồi nữ sinh duyên dáng,
bà mẹ thanh lịch…
Vậy thế nào là hoa hậu và người ta đi tìm sự gì qua những
cuộc thi hoa hậu ?
Trong một cuộc trình diễn văn nghệ tại viện Đại học Công
giáo ở Đàlạt hồi trước năm 1975, có màn chọn hoa hậu.
Một số nữ sinh viên bước lên sân khấu. Người dẫn chương
trình bèn hỏi ý kiến cha viện trưởng :
- Theo ý kiến riêng thì cha bàu ai làm hoa hậu ?
Bị chộp bất ngờ, cha viện trưởng đỏ mặt tía tai, thế nhưng
sau cơn bối rối trong giây lát, cha viện trưởng đã ung dung tuyên bố :
- Tôi chọn cô này.
- Tại sao ?
- Theo tôi nghĩ thì hoa là bông, hậu là sau. Cô này đúng là
hoa hậu, vì có một bông hồng được thêu vào vạt sau áo dài của mình.
Cả hội trưởng đều nhiệt liệt vỗ tay không phải để tán thương
câu định nghĩa “chày cối” của cha viện trưởng, nhưng để khen ngợi sự nhanh trí
của cha trong một tình huống tế nhị và rất… khó nói.
Theo sách vở, hoa hậu là người con gái được về nhất trong
cuộc thi sắc đẹp, chẳng hạn : hoa hậu thế giới, hoa hậu Châu Á, hoa hậu Việt
Nam…
Trong những cuộc thi này, người ta đi tìm một cái đẹp khách
quan. Vì thế, người ta phải công bố số đo vòng một , vòng hai, vòng ba, chiều
cao và trọng lượng. Còn thí sinh thì ít ra cũng phải một lần lên sân khấu
trong bộ áo tắm để cho thiên hạ… chiêm ngưỡng.
Người ta còn treo những giải thưởng khuyết khích cho những
“miss” nào có nụ cười duyên, có mái tóc đẹp, có cặp giò thon và có tấm ảnh bắt
mắt.
Để sửa sang và chỉnh đốn cho cái hình dong bên ngoài này,
người ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức và tiền bạc. Đây quả là một nghệ
thuật xứng đáng với đồng tiền bát gạo.
Trước hết, giới thày thuốc đã nhảy vào vòng chiến. Với lưỡi
dao giải phẫu, các vị đã cắt chỗ này xẻ chỗ kia và bơm chỗ nọ theo nhu cầu thẩm
mỹ và theo sự đòi hỏi của khách hàng.
Thế nhưng, chuyện đời nhiều lúc oái ăm, những người muốn làm
đẹp chẳng may gặp phải những ông lang băm, những vị thày thuốc dổm, thì chẳng
những tiền mất tật mang, mà hơn thế nữa cái sắc đẹp ít ỏi của mình lại sớm tàn
phai, ấy là chưa kể tới những bệnh tật và đau đớn như hậu quả tất nhiên của sự
trục trặc này.
Chẳng hạn như bị rò rỉ chất silicom, được dùng để độn cho bộ
ngực thêm phần gồ ghề và nhức nhối hay vì tác dụng của kem mà làm cho khuôn mặt
bị nám đen…
Người ta thường bảo :
- Nhân sao vật vậy.
Thế nhưng, trong lãnh vực làm đẹp thì lại không phải vậy.
Nơi loài vật, con đực thường hay làm đẹp và làm dỏm để lấy
le và lấy điểm với con cái. Vì thế trong tiếng Pháp, danh từ ‘’Coquetterie’’ có
nghĩa là sự làm dáng, bắt nguồn từ chữ ‘’coq’’ có nghĩa là anh gà trống!
Nơi loài người thì khác, đờn bà con gái vốn được coi là phái
đẹp, và nghệ thuật làm đẹp vốn là nghề của quí nường. Thậm chí có kẻ đã tuyên
bố một cách hung hăng con bọ xít như sau :
-
Là đờn bà con gái, mà nêáu không biết làm đỏm mí lại ăn quà vặt thì hỏng còn là
đờn bà con gái nữa.
Xét về những nơi những chốn được làm đẹp, gã nhận thấy rằng
:
- Hễ hở ra chỗ nào thì quí nường liền vội trang điểm chỗ ấy
liền tù tì.
Từ cái răng cái tóc là góc con người, đến cái môi cái miệng
để mà mần duyên thậm chí đến cả cái móng chân móng tay đều được quí nường trau
chuốt một cách tỉ mỉ và kỹ lưỡng.
Chỉ có các nhà chế tạo mỹ phẩm là hốt bạc. Nguyên dầu gội
đầu mà thôi thi cũng đã có biết bao nhiêu thứ, đến quỉ thần cũng không nhớ nổi.
Nếu có dịp, gã sẽ phệu ra một bài về nghệ thuật làm đẹp của quí nường.
Chỉ tội nghiệp cho cánh đờn ông con giai như gã có khi phải
ngồi chờ cả giờ cho cô em gái bé bỏng trang điểm, hay anh chàng gà tồ bị người
yêu nhõng nhẽo cho trễ hẹn vài tiếng đồng hồ chỉ vì những việc lỉnh kỉnh ấy,
thì cũng chỉ là…chuyện thường ngày ở huyện.
Chớ có dại mồm dại miệng mà thở dài thở vắn, mặt xệ xuống
như bánh bao chiều, hay đùng đùng tức tối như ‘’tặc dăng’’ nổi giận. Hãy tự an
ủi lấy mình :
- Đây là một dịp thuận tiện để ta tập đức kiên nhẫn, luyện
nội công cho mạnh. Ai bền đỗ tới cùng thì sẽ được cứu thoát.
Thế nhưng, cái đẹp khách quan, cái đẹp có cân đo đong điếm
này thì lại rất hiếm và kéo dài chẳng được bao lâu, vì có tuổi trẻ nào mà lại
không già, có sắc đẹp nào mà không bị tàn phai.
Hay như dân Đức vốn thường bảo :
- Phàm trên cõi đời này có ba thứ phù du hơn hết : đó là
tiếng dội, mống trời và nữ sắc.
Vì thế, khi nói đến cái đẹp, chúng ta thường hiểu là cái đẹp
chủ quan, cái đẹp ‘’hợp nhãn’’ với mình.
Đúng vậy, Voltaire đã tự hỏi :
- Thế nào là đẹp ?
Và ông đã mày mò đưa ra một câu trả lời bất hủ và hóm hỉnh.
Ông nói :
- Đẹp chính là con cóc cái dưới mắt con cóc đực.
Thực vậy, một khi tình yêu đã thâám vào hai bên đã ‘’chịu
đèn’’ mí nhau, thì cái nhìn chủ quan sẽ tô hồng mọi sự :
- Yêu nhau trăm sự chẳng nề,
Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng.
Thậm
chí ngay cả đến những chỗ khuyết điểm, người ta vưỡn cứ thấy tuyệt vời :
-
Yêu nhau củ ấu cũng tròn,
Trái bồ hòn cũng ngọt.
Ngay
cả đến những chỗ xấu, người ta vưỡn cứ thấy đẹp tuốt luốt :
- Mũi nàng những tám gánh lông
Chồng thương chồng bảo râu rồng trời cho.
- Đêm nằm thì ngáy o o
Chồng thương chồng bảo gáy cho vui nhà.
- Đi chợ mất tám tiền quà
Chồng thương chồng bảo về nhà đỡ cơm.
Vì
thế, có những cô nường xét về ngoại hình, với cái nhìn khách quan, thì sẽ bị
xếp vào hàng thị Nở trong Chí phèo của Nam Cao, hay Chung vô Diện trong kiếm
hiệp của Kim Dung, nghĩa là dưới điểm trung bình xa lắc xa lơ, thế mà vẫn đắt
giá, vớ được những ông chồng ngon lành cả về thể xác xác lẫn tinh thần, cả về
tiền bạc lẫn địa vị, khiến cho thiên hạ phát thèm, nằm mơ cũng chẳng được, chỉ
vì những cô nường này có được những nét duyên… thầm.
Còn khi tình yêu đã chắp cánh bay đi, thì cô nường xinh đẹp
thưở ban đầu liền trở thành ‘’cái con mụ nọ”, “cái con mẹ kia”, để rồi anh
chồng đi lang thang tìm kiếm của lạ, theo kiểu :
- Vợ người thì đẹp, văn mình thì hay.
Hoặc :
- Vợ là địch,
Bồ bịch mới thật là ta.
Khi chiến sự xảy ra,
Ta buộc về với địch,
Nằm trong lòng địch,
Ta vẫn nhớ đến ta.
Khi không còn say men tình yêu nữa, thì cái ngày xưa người
ta bảo là “cho vui nhà”, thì bây giờ lại trở thành nguyên nhân gây nên đổ vỡ.
Người ta lôi nhau ra ba tòa quan lớn để ly dị chỉ vì ông chồng hay bà vợ có
tật…”kéo gỗ” mỗi khi nằm ngủ.
Hay như tục ngữ đã diễn tả :
- Còn duyên anh cưới ba heo,
Hết duyên anh đánh ba hèo đuổi đi.
Xem như vậy, cái đẹp khách quan cũng như chủ quan đều khó
lòng đứng vững với thời gian. Vì thế, đờn ông con giai và nhất là đờn bà con
gái cần phải tìm kiếm cho mình một cái đẹp vượt thời gian, một cái đẹp tự bên
trong, xuất phát bởi những nhân đức, chứ không phải là cái đẹp hời hợt bên
ngoài, dù có mặên mòi đến đâu chăng nữa cũng không thể đi xa hơn…làn da!
Chính những nhân đức mới tạo nên cho chúng ta một cái đẹp
vượt thời gian, một nét duyên thầm làm cho người khác phải cảm phục và say đắm.
Các cụ ta ngày xưa đã sớm nhận ra nét duyên ngầm vượt thời
gian này, nên đã bảo :
- Cái nết đánh cái đẹp.
Hay như một câu tục ngữ khác đã nói :
- Tốt gỗ hơn tốt nước sơn,
Xấu người đẹp nết, còn hơn đẹp người.
Sách “Cổ học tinh hoa” có kể lại một mẩu chuyện như
thế này.
Dương Chu sang nước Tống, đến trọ ở một nhà kia. Chủ nhà trọ
có hai người thiếp. Một người đẹp và một người xấu. Dương Chu thấy trong nhà ai
cũng quí mến người thiếp xấu mà khinh chê người thiếp đẹp.
Lấy làm lạ, Dương Chu bèn dò hỏi một đứa nhỏ trong nhà trọ.
Nó trả lời :
- Người thiếp đẹp tự tôn là đẹp nên mất đẹp, tôi chẳng biết
cái đẹp của nàng nữa. Còn người thiếp xấu tự biết là xấu, nên quên xấu, tôi
chẳng biết cái xấu của nàng nữa.
Bấy giờ Dương Chu gọi đám học trò lại và bảo :
- Các con hãy nhớ lấy câu ấy. Kẻ giỏi mà bỏ được cái thói tự
cho mình là giỏi, thì đi đến đâu cũng được mọi người tôn trọng và yêu mến.
Kể lại câu chuyện này, tác giả sách “Cổ học tinh hoa” đã góp
thêm lời bàn của mình như sau :
- Đờn bà đẹp mà tự cao tự đắc, người ngoài chỉ thấy cái bộ
khoe khoang đáng ghét, chứ không còn thấy vẻ đẹp đáng yêu nữa. Trái lại, đờn bà
xấu, tự thẹn mình là xấu, thì người ngoài chỉ thấy cái nét dịu dàng đáng
thương, chứ không còn thấy cái xấu xí đáng ghét của nàng nữa. Người đẹp mà bị
khinh, còn kẻ xấu mà được quí là như thế đó.
Cũng từ câu chuyện trên, gã nhớ lại một câu tục ngữ :
- Người xấu duyên lặn vào trong,
Bao nhiêu người đẹp duyên bong ra ngoài.
Phàm cái gì đã bong ra ngoài thì khó mà bền. Còn cái gì đã
thấm vào trong thì càng lâu lại càng thắm.
Viết tới đây, thì hình ảnh mẹ Têrêxa thành Calcutta bỗng tỏa
sáng trước mặt gã. Mẹ Têrêxa đứng bên vương phi Diana, quả là hai thái cực trái
ngược nhau.
Vương phi Diana là một cô gái cao ráo, đẹp đẽ. Gã chỉ nói
đến cái “hình dong bên ngoài”, chứ chả dám đá động tới những khía cạnh khác,
chẳng hạn như : địa vị xã hội, tình cảm cá nhân…
Trong khi đó, mẹ Têrêxa chỉ là một bà lão không hơn không
kém. Thân hình thì thấp bé, họa chăng có cao hơn ông Giakêu được một tí xíu.
Còn mặt mũi thì nhăn nheo, mang nặng dấu ấn của thời gian. Áo quần thì thùng
tha thùng thình…
Thế mà lúc còn sống, mẹ đã được biết bao nhiêu người quí mến
và khi nằm xuống, mẹ đã được biết bao nhiêu người thương tiếc. Sở dĩ như vậy
cũng chỉ vì cái đức của mẹ.
Phải, cái đức của mẹ chính là nét duyên thầm thu hút mọi
người và làm cho cả và thế giới phải khẩu phục tâm phục mẹ hôm qua, hôm nay và
mãi mãi.
Hình như có một câu danh ngôn, đại khái khuyên chúng ta như
thế này :
- Con ơi, ngày con mở mắt chào đời, mọi người đều vui mừng
hớn hở, còn con lại cất tiếng khóc. Con hãy sống thế nào, để khi con nhắm mắt
buông tay, mọi người sẽ khóc thương, còn con sẽ vui mừng hớn hở.
Nét duyên thầm vượt thời gian này ai cũng có thể thực hiện
được mà chẳng tốn đồng xu cắc bạc để chạy ra cửa tiệm, lôi về đủ thứ mỹ phẩm
lỉnh kỉnh. Đúng thế, ai cũng có thể và phải làm được miễn là biết kiên nhẫn và
cố gắng.
Để kết luận, tôi xin kể lại mẩu chuyện về một người vợ xấu.
Nguyễn Thị là vợ của Hứa doãn, nhan sắc thuộc loại ma chê
quỉ hờn.
Khi cưới về, thấy nàng xấu quá, Hứa doãn muốn bỏ đi bèn nói
:
- Đờn bà có tứ đức : công, dung, ngôn, hạnh. Nàng được mấy ?
Nguyễn Thị liền thưa :
- Thiếp chỉ kém có dung mà thôi.
Rồi nàng hỏi lại :
- Kẻ sĩ có bách hạnh, chàng được mấy ?
Hứa doãn đáp :
- Ta có đủ cả.
Nguyễn Thị nói :
- Trong bách hạnh thì đức là đầu. Chàng là kẻ hiếu sắc chứ
không hiếu đức, sao lại bảo là có đủ cả bách hạnh được ?
Nghe vậy, Hứa Doãn lấy làm xấu hổ và từ đó luôn yêu thương
kính trọng vợ mình.
Thái độ của Hứa Doãn có lẽ chưa đủ để đánh thức những kẻ háo
sắc hôm nay. Bởi vì rất nhiều người vẫn cắm đầu cắm cổ chạy theo cái đẹp bên
ngoài mà quên cái đẹp bên trong.
Và mỗi lần đọc trên báo thấy những mẫu quảng cáo tìm người :
- Cần tuyển nữ nhân viên có ngoại hình đẹp.
Gã lại ngậm ngùi cho thói đời và xót xa cho những cô
“em-gái-trời-bắt-xấu”.
Thế rồi, gã bèn thở dài thườn thượt và mặt lại cứ dài thoòng
ra như…mặt ngựa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét