Kinh Thánh Cựu
Ước
SÁCH GIẢNG VIÊN
Bản dịch Việt Ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các
Giờ Kinh Phụng Vụ
Số xuất bản: 146-2/XB – QLXB ngày
01.3.1999.
Phần Thứ Nhất
- Chương 10 –
15. NGÂY DẠI (Gv10, 1-20)
Con sâu làm hỏng cả nồi canh
Cũng thế ngu đần hại tính
danh
Lòng trí người khôn theo
hướng phải
Tâm hồn đứa dại quẩn loanh quanh
Ngây dại đi đâu cũng khạo khờ
Tự mình vạch mặt rõ ngu ngơ
Người trên phẫn nộ đừng xa tránh
Bình tĩnh trình thưa mọi góc bờ
Ngu độn phùng thời ngất ngưởng cao
Vận tàn sáng suốt chỉ lao đao
Thong dong đầy tớ leo lưng ngựa
Vất vưởng tôn sư đứng cạnh hầu
Đào lỗ coi chừng rớt hố sâu
Đục tường lưu ý rắn xông vào
Chặt cây nguy hiểm phòng rơi đổ
Đẽo đá dè xem mảnh trúng đầu
Không mài cho bén lưỡi dao cùn
Vận sức tăng đôi chặt mỏi chùn
Thầy rắn non tay ăn nọc độc
Tự thân rước họa khổ vô cùng
Miệng lưỡi người khôn thốt đáng yêu
Còn môi kẻ dại nói hư liều
Mở đầu câu chuyện toàn ngu xuẩn
Kết thúc luyên thuyên chỉ lắm điều
Khốn nạn thần dân bái đức vua
Là thằng nhãi nhép lại say sưa
Triều đình sớm tối lo chè chén
Bỏ bễ con đen mải hý đùa
Hạnh phúc thần dân được đức vua
Là người tài trí chẳng se sua
Triều đình chăm chỉ luôn cần mẫn
Thao thức đêm ngày mặc nắng mưa
Biếng nhác chây lười cột cái bung
Bàn tay uể oải mái nhà tung
Mắt vách mạch rừng không oán thán
Tai bay vạ gió đến vô chừng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét